Tất cả bài viết

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Cô gái mang tên loài hoa dại


Tôi và Xuyến Chi là đôi bạn thân chơi với nhau từ nhỏ. Hai đứa ở cùng một làng, từ nhà tôi tới nhà Xuyến Chi chừng mấy chục mét. Đi đâu chúng tôi cũng đi cùng nhau, làm gì cũng có nhau như hình với bóng. Có người đùa chúng tôi là "Hai đứa mày bị dán keo con voi à mà lúc nào cũng dính với nhau".

 
Cô gái mang tên loài hoa dại

Tuổi học trò, chúng tôi nhiều trò vui lắm, hai đứa học cùng nhau đến hết cấp 3 rồi vào đại học, cũng cùng trường cùng lớp luôn. Chúng tôi vẫn thường nhắc lại là "dính như keo con voi". Chúng tôi càng lớn, diện mạo càng khác đi nhiều. Tôi thì ngày càng trắng trẻo, xinh đẹp vì hàng ngày tôi thường chú ý chăm sóc mình. Tôi hay nói đùa với bọn bạn: "Người đẹp như đây, dáng đẹp như đây, mặc gì chả đẹp" rồi cả bọn ré lên cười.

Có nhiều lúc chưa tới bữa đã đói ngấu nghiến nhưng vẫn cứ chờ, tôi muốn ăn đúng bữa chứ không thích ăn vặt như người khác. Còn nó, Xuyến Chi không mập lắm nhưng cũng đủ đem ra so sánh khập khiễng với tôi. Mỗi khi nó than mập, tôi lại chọc nó "Mày ăn hết cả phần của tao lại còn than mập với gầy". Thực ra nó cũng ít ăn vặt, cũng có vẻ giữ gìn lắm nhưng không hiểu sao nó mập nhanh hơn tôi. Từ khi nó dậy thì, không biết ăn no ngủ kỹ kiểu gì mà giữ gìn cũng không kịp, eo ót nhìn thấy ngấn rõ luôn. Mặt thì nổi mụn trứng cá như bãi tha ma. Mà cũng khổ, nó nặn suốt ngày, vừa nặn vừa suýt xoa kêu đau mà vẫn cứ nặn. Nhìn cũng tội thật. Tôi cũng tìm nhiều cách để giúp nó mà cũng chỉ hơi giảm đi chút chứ ko hết được. Cái mặt đầy màu mỡ phì nhiêu của nó toàn những vết sẹo thâm của mụn để lại. Tôi mua mấy loại kem cho nó bôi rồi mà cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu.

Tháng vừa rồi, bố mẹ nó gửi tiền lên cho nó mà nó ăn tiêu hết một phần ba, còn thì nó bảo để mua thuốc trị mụn với cất đi để làm tiết kiệm. Có một hôm, chúng tôi đi ra chợ sinh viên mua đồ mà nó thử mãi chẳng cái nào vừa, tôi thấy thế cũng chỉ mua một bộ rồi lại kéo nhau về. Con bé được cái hiền lành tốt bụng mà nhan sắc không được vừa ý lắm, nên hay cau có. Nó cứ buồn, rảnh rảnh lại đi mua cái gì đó nhấm nháp cho đỡ buồn. Nên tôi lại thấy nó... càng buồn hơn.

Chúng tôi bước sang học kỳ mới, bọn tôi phải học môn tin học văn phòng. Hai đứa tính là chỉ mua một chiếc laptop rồi hai đứa dùng chung cho rẻ. Bạn bè thân thiết như chị em chả đi đâu mất mà sợ. Bọn tôi khi có máy rồi mới vào mạng nhiều, chơi mấy trò chơi trên mạng xã hội vui lắm. Hai đứa ngồi suốt ngày, có hôm mỏi mắt quá lại rủ nhau đi dạo, buôn dưa lê... Tôi quen được một anh chàng đẹp trai, hiền lành nên có chút thiện cảm. Thỉnh thoảng anh ấy vào phòng tôi chơi, tôi thì thấy vui mà con bạn tôi nó cứ buồn buồn. Tôi có hỏi nhưng nó không chịu nói. Sau tôi để ý thì mới hiểu, nó cũng muốn có một người để yêu thương nhưng nó lại tủi thân vì nhan sắc không như ý. Tôi bảo: "Mày buồn cười thật, mày tốt thế, người ta yêu nội tâm con người mày chứ vẻ đẹp thì đâu phải quan trọng". Nó nói: "Mày đẹp thì mày bảo tao thế nhưng có những cái, tao giải thích, mày cũng không hiểu được đâu". Tôi không nói gì, cầm chặt tay nó ngậm ngùi. Tôi đi hỏi bạn bè, hỏi các chị tôi quen xem có cách nào không. Mấy chị bảo: "bây giờ nhiều cách trị lắm, em cứ yên tâm, không phải lo. Lên mạng mà tìm, thiếu gì cách". Mắt tôi như mở tròn xoe: "Trên mạng có nhiều cách lắm hả chị?". "Chị gạt mày làm gì, về tìm đi".

Tôi về nói cho nó biết, nó sướng quá nhảy tung tăng làm tôi còn vui hơn cả nó. Hai đứa cắm cổ vào tìm thấy cũng có nhiều thật. Thế mà không biết, đúng là hai "con gà công nghiệp". Chúng tôi tìm được khá nhiều, và tìm hiểu cả những dịch vụ của viện thẩm mỹ hay làm thấy cũng hay hay. Con bé kêu: "Chuyến này tao quyết phải sửa sang một chút". Nhưng hình như nó sửa sang hơi nhiều. Nào là hút mỡ, phun lông mày, trị sẹo lại còn cả thẩm mỹ da nữa. Đúng là nhà có điều kiện có khác. Nghĩ là làm. Sau một tháng "đóng mà ếch" ở nhà, bỏ cả mấy buổi học nó đã "lột xác" hoàn toàn. Tôi thì suốt ngày chăm sóc nó nên chẳng nói làm gì, còn những đứa mới thấy nó, không nhận ra nó luôn. Mấy thằng con trai cứ tăm te con bé hỏi thăm. Nó vui thấy ra mặt. Tôi bảo: "Giờ mày kiêu được rồi!" hai đứa lại sằng sặc cười. Dạo này thấy nó giữ gìn thân hình tốt ghê, chịu khó chăm sóc hơn thì ra nó được bên viện thẩm mỹ tư vấn rồi hướng dẫn cho cả cách giữ gìn, luyện tâp để cho khỏe mạnh, dưỡng sắc. Nó bảo: "Giờ tao khỏi buồn nữa rồi". Rồi ngúng nga ngúng nguẩy cười toe toét nhìn thấy ghét. Mấy thằng con trai rất ngoa, trước kia không có đứa nào nhòm tới nó, bây giờ thì kéo đến cả đàn. Giờ nó lại có cả quyền chọn lựa nữa. Cuối cùng nó cũng kiếm được một chàng ra trò. Tôi thì yêu anh chàng khi trước. Hai đôi đi chơi, người ta cứ nhìn, ngại ghê nhưng thấy vui vui.

Chiều nay, hoàng hôn buông xuống đẹp quá. Hai đứa đùa nhau, chạy lên tầng thượng chơi, ngắm cảnh trời chiều. Tôi nói với nó: "Mày vui vẻ rồi, tao mừng quá". Nó nói: "Đúng là vẻ đẹp không phải là quan trọng nhất nhưng nó cũng là quan trọng. Nó giúp cho tao tự tin lên, mạnh dạn hơn, có nhiều cơ hội hơn. Sau này thì tao chưa biết nhưng tao chắc chắn rằng sắc đẹp giúp ích cho tao rất nhiều. Không chỉ cho bản thân mà cho gia đình, cho xã hội. Sắc đẹp là một món quà thật ý nghĩa!". Thì ra nó nghĩ sâu sắc hơn tôi. Nó chuẩn bị học bù mấy buổi. Cũng may kỳ vừa rồi mỗi tuần, chúng tôi chỉ học hai môn không thì nguy to. Nó thật may mắn.

 Tác giả: Đỗ Bàng Ưng
Load disqus comments

0 nhận xét