Hoàng hôn trên sông
Cảnh vật thiên nhiên muôn màu muôn vẻ làm người ta thư thái hơn. Đang nghĩ lan man, chợt tôi nghe có tiếng người:
- Anh Minh hả? Nghĩ ngợi gì mà trầm tư thế?
Đó là tiếng của một cô gái, tôi ngoảnh lại ngỡ ngàng không biết là ai. Tôi nhìn rõ mặt lắm, thấy có nét rất quen nhưng vẫn không thể nhận ra. Tôi thầm so sánh với một người quen của tôi nhưng hình như không phải mà chỉ có chút gì đó tương đồng thôi. Người quen của tôi có dáng người đậm hơn nhiều chứ không thon thả với đường cong ngọt ngào như vậy. Cô gái này thật xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu đen láy đầy tinh anh với hàng mi dài xanh mướt cong lên đầy mơ mộng dưới đôi lông mày như trăng lưỡi liềm càng thêm huyền ảo, sâu thẳm; làn da trắng mịn màng êm dịu làm nổi bật đôi môi hồng căng mọng hình trái tim yêu kiều đầy quyến rũ. Chiếc mũi cao xinh xắn càng khiến cho tôi không thể khẳng định đó là người quen của tôi cho dù trong linh cảm tôi vẫn cảm nhận. Tôi thầm nhủ "không phải" vì hoàn toàn khác nhau. Người tôi quen đó không thể đem ra so sánh nổi nhan sắc với người con gái này. Tôi chỉ khẽ nói:
- Vâng tôi là Minh. Còn...
- Em là Lan. Anh không nhận ra là đúng thôi.
- Có phải Lan nhà bác Long không?
- Vâng.
- Anh không hề nhận ra thật. Em thật là khác trước nhiều quá. Mà em đi đâu đó?
- Em chỉ đi dạo thôi. Em mới ở trong Nam về chơi được mấy hôm. Ở nhà chẳng biết nói chuyện với ai. May quá ra đây gặp anh.
Rồi chúng tôi bước vào cuộc trò chuyện say sưa lúc nào không hay. Khi hỏi về cuộc sống của Lan lúc xa nhà, Lan kể.
- Khi em mới vào trong Sài Gòn, cuộc sống chật vật vất vả lắm. Em luôn tự động viên mình phải cố gắng vì ở đây không bạn bè, không người thân, chỉ tự lực cánh sinh mà thôi. Khoảng một tuần sau khi vào, em quen được anh Dũng giờ là chồng sắp cưới của em. Không ngờ em và anh ấy thật có duyên, anh ấy giúp đỡ em hết mình, vả lại nhà anh ấy cũng có chút điều kiện nữa. Em được anh ấy chiều chuộng như một nàng công chúa. Em thấy chuyện của chúng em chưa có gì nhiều mà đã ăn nhờ ở đậu kiểu này thì không ổn nên em nói với anh Dũng cho tách ra ở riêng. Mới đầu anh ấy không đồng ý, ngăn cản em ghê lắm nhưng sau khi nghe em trình bày, anh ấy mới chấp nhận. Anh ấy bảo có gì hãy nói với anh ấy, anh ấy sẽ giúp...
Rồi Lan kể lại cuộc sống của Lan sau khi ra ở bên ngoài mà tôi nghe cũng thấy khổ cực, xót xa. Lan xin việc mãi không được. Công việc thì không thiếu nhưng để có công việc mình mong muốn thì là cả một vấn đề. Rồi Lan cũng đã tìm được công việc trong ngành du lịch. Nhưng khi đó, hình ảnh của Lan quá bình dị, chân chất gái quê. So với đồng nghiệp của cô thì khác nhau một trời một vực. Tuy rằng Lan từng nghĩ sắc đẹp chỉ là vỏ bọc bên ngoài, năng lực, tố chất bên trong là quan trọng hơn cả. Nhưng Lan đã nhận ra sai lầm khi không xếp sắc đẹp của người con gái lên tầm quan trọng. Cũng vì thế mà rất nhiều nơi đã không tuyển chọn cô chỉ vì họ thấy vẻ bề ngoài của Lan "không biết làm đẹp cho mình thì sao làm đẹp cho người khác được" mà Lan đã nghe được. Nhiều công ty đã nói với lan về vấn đề sắc đẹp, Lan đã nói với họ rằng cho cô thử về năng lực làm việc, cô đều làm được nhưng họ nói cô thiếu đi thứ cần thiết nhất là "không biết làm đẹp". Cô về nhà suy nghĩ rất nhiều, trăn trở hàng đêm không ngủ được. "Chẳng lẽ mình vì một quan điểm riêng mà đánh mất cả tương lai? Có đáng không? Thật không hề đáng chút nào. Khi mình bước qua cánh cửa này có nghĩa là mình tìm được một chân trời mới, trở thành một người mới". Cô đã từng tin vào số phận nhưng giờ thì cô nhận ra rằng mình chính là người quyết định số phận cho mình. Nên cô quyết định thay đổi số phận.
Cô đã trở thành một người có diện mạo hoàn toàn khác. Sang trọng, quý phái, kiều diễm chỉ sau một thời gian ngắn. Cô trở lại làm tại công ty du lịch ngày nào thì những con mắt ngưỡng mộ, thán phục cô nổi như cồn. Họ nói rằng cô không những đẹp người mà còn đẹp cả nết. Cơ hội làm việc của cô ngày càng thăng tiến, tốt đẹp. Có người bảo rằng cô may mắn là nhờ sắc đẹp, cô chỉ cười thầm sao những người nói cô đó không biết đi tìm cái may mắn đó cho mình đi. Với tài năng và vẻ đẹp thân thiện của mình, cô đã ký được rất nhiều hợp đồng lớn cho công ty. Cô đã trở thành tấm gương điển hình và đã phát triển được một chi nhánh riêng cho mình. Từ đây, con đường sự nghiệp của cô mở ra chân trời mới. Cô đã thành người mẫu thời trang, diễn viên quảng cáo trên truyền hình... Rầm rộ những lời mời làm những công việc mà khi trước cô không bao giờ dám mơ tới. Dũng cùng cô trải qua bao nhiêu khó khăn nên càng ngày tình cảm càng sâu đậm, quyến luyến. Cô lúc nào cũng thầm cảm ơn Dũng "có anh mà em mới có ngày hôm nay". Cô nói với tôi:
- Tháng Mười bọn em cưới anh nhớ tới dự nhé.
- Tất nhiên rồi. Anh cũng phải đến chúc phúc cho em chứ.
- Anh ạ. Giờ em mới dám khẳng định rằng "Sắc đẹp là một món quà quý giá". Sắc đẹp đã cho em có khá nhiều thứ mà từ xưa em không dám mơ. Hay có thể nói em bắt đầu bằng hai bàn tay trắng đi lên cũng là nhờ sắc đẹp và năng lực của mình. Trong cuộc sống ai cũng chuộng cái đẹp nhưng không phải ai cũng biết làm đẹp. Nên em rất muốn chia sẻ cùng mọi người để nếu có ai hiểu ra được vấn đề này thì sẽ giúp ích cho cuộc đời họ rất nhiều. Ai cũng cần phải biết làm đẹp cho mình.
Trời đã tối rồi, chúng tôi lại dạo bước trở về. Hai hôm sau, cô ấy lại vào Nam nhưng vẫn còn để lại trong đầu tôi những câu nói mà cô ấy nói ra như một chân lý "sắc đẹp là một món quà quý giá". Phải chăng đây không chỉ là dành riêng cho phái nữ mà là dành cho cả phái nam. Đơn giản vì "trong cuộc sống ai cũng chuộng cái đẹp".
Tác giả: Đỗ Bàng Ưng
0 nhận xét