Lặng lẽ nhìn qua khung cửa, những giọt mưa lăn xuống và vỡ òa trong buổi tan tầm, lác đác đâu đó là ánh sáng của những ngọn đèn màu đang chia cho nhau những món đồ tinh túy bởi cơn mưa cuối mùa vừa ban tặng, chúng cứ sáng lấp lánh nổi lên trong làn mưa trông dịu dàng đến lạ kì.
Có lẽ đã rất lâu rồi, nụ cười mới trở về với Ngọc, cái má lúm đồng tiền ấy đã khiến cho cô phải nghe bao nhiêu lời nói đại loại là ghen tị với vẻ đẹp mà cô đang sở hữu. Nhưng không sao cả, cô đã dần chấp nhận được những chuyện bàn tán nhỏ to kia và xem như đó là những lời khen mà các chị em đã tặng cho mình.
…
Ngày ấy, với tuổi hai mươi, cái tuổi chưa hẳn lớn nhưng cũng đủ để Ngọc nhận ra đâu là những việc mình cần làm, cũng cái tuổi ấy đã khiến có những lúc cô căm ghét cuộc đời này, từ khi thấy con tim mình rung động, nụ cười đã không đến với cô dễ dàng như trước nữa… đôi mắt của cô đen và to tròn, chiếc mũi cũng đỏm dáng và xinh xắn lắm, nó mềm mại như làn nước nhẹ nhàng trong vắt. Nhưng tất cả những cái mềm mại ấy cứ chạy trốn khi nụ cười xuất hiện, nụ cười và khuôn mặt có vẻ đẹp ấy như hai thứ trái ngược nhau, Ngọc vẫn thường cười trước gương, nhưng chưa cười được thì cái mặt đã buồn héo hắt, lắm lúc đôi mắt cũng vô cớ nhạt nhòa.
Những lúc ấy, cô đã hiểu mình cần có những sự thay đổi, đó là thay đổi để tìm lại được nụ cười. Ngọc bắt đầu cố gắng mọi thứ, không được như những người con gái khác, Ngọc sống trong một gia đình kinh tế không rộng rãi nơi đất Sài thành vốn rộng rãi và phóng khoáng này, ba mẹ chỉ có thể giúp cô có thể thay đổi một địa vị với cuộc đời, còn sự hoán đổi giữa nụ cười hiện tại và nụ cười mà cô hằng mơ ước sở hữu thì quá xa vời. Nhưng phải thay đổi chính mình, Ngọc đã bắt đầu cố gắng, vừa đi học để thay đổi một vị trí trong xã hội, và vừa đi làm để tìm lại nụ cười, … không thể tin vào mắt mình, cái vốn mà hai năm cô tích lũy được đã giúp cô tìm những cách để thay đổi nụ cười của chính mình, ban đầu là những phút điện thoại thăm dò, tiếp đến là những cuộc tìm kiếm, và cuối cùng là đến với Mẹ, người mà đã đón và thay đổi nụ cười của Ngọc – người mẹ dao kéo. Ngọc vẫn còn nhớ như in những ngày ấy, bước vào khuôn viên ấy ra sao, nhắm nghiền mắt và ngậm những cuộn bông gòn thấm đầy mùi sát khuẩn như thế nào, nhớ cả những đợt thay đổi thuốc và cả những vòng ngậm tẩm thuốc đến tê người… vẫn nhớ như in cái cảm giác sợ hãi khi những mũi kim của Mẹ đưa vào Ngọc, để cho cái má lúm đồng tiền được một hình hài.
Mọi thứ của ngày hôm qua vẫn còn đó, chỉ có nụ cười ngại ngùng hôm nào đã đi đâu mất thay vào đó là sự tự tin nở một nụ cười rạng rỡ với những chiếc răng trắng muốt cùng cái má lúm đồng tiền, cuộc hoán đổi đã thành công và màu nhiệm đến diệu kì.
…
Ngoài kia, trời vẫn mưa, cái mưa của những ngày này trở nên dịu dàng và đằm thắm, Ngọc thường ví những cơn mưa như cái cười của những ngày Ngọc chưa về bên Mẹ, cái nụ cười vội vã thoắt đến và lịm tắt, nhưng cuối cùng cũng đã ổn, mưa lúc này không còn là nỗi ám ảnh và lo sợ với cô, bởi dưới cơn mưa ấy, những ngọn đèn màu cứ sáng lấp lánh và dịu dàng đến độ cô muốn ôm tất cả vào lòng mà cười cho thỏa thích.
Đưa tay vuốt nhẹ tấm hình ngày cũ, nhìn nó như một kỉ niệm _ cô gái không cười trong kí ức hôm qua, cô hiểu giờ đây cô đã trở thành một cô gái biết cười, cô cũng hiểu nụ cười ấy mang đến cho gương mặt cô thật nhiều ân huệ đầy khả ái, hiểu sắc đẹp là một món quà quý giá dù và phải nỗ lực không ngừng. Và cô cũng hiểu rằng, cuộc đời của cô có đến ba người mẹ, một người đã cho cô một hình hài tên Ngọc, người mẹ thứ hai đã ban phát cho cô một hình hài của nụ cười, và mẹ Đất sẽ đem những hình hài trong trẻo ấy vào cõi vĩnh hằng. Vì thế, cô hiểu rằng “sắc đẹp” trong cuộc đời mình cần phải được giữ gìn và trân quý, từ thể xác đến tâm hồn.
Những lá trầu bà xinh xắn đang xòe rộng khoảng thân xanh để đón những nốt mưa vừa rớt muộn, cơn gió lốc cốc quăng những hạt mưa rơi vào căn phòng của Ngọc như giọt nước mắt rơi vội ngày nào, khẽ treo tấm hình cũ lên tường và bất giác Ngọc khẽ nở một nụ cười mãn nguyện.
Tác giả: Đặng Ngọc Ngận
Viện thẩm mỹ Xuân Hương
0 nhận xét