Tất cả bài viết

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Cho những ai biết yêu thương bản thân mình

Cho những ai biết yêu thương bản thân mình

Phụ nữ chúng ta ai cũng mong muốn mình đẹp. Nhưng thế nào là đẹp? Còn thế nào là xấu? Không một ai có thể dám chắc định nghĩa chính xác về nó, bởi sự khác nhau về tiêu chuẩn của mỗi vùng miền, mỗi quốc gia và mỗi người. Đối với tôi vẻ đẹp thật sự chính là vẻ đẹp được nuôi lớn từ chính tâm hồn của bạn, và tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những người phụ nữ đẹp, bởi vì tôi biết  đó là những con người biết trân trọng và yêu quý bản thân mình hơn ai hết.
nu-cuoi-thieu-nu-.jpg
Có một câu nói mà tôi rất thích “ Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp”  bởi tất cả phụ nữ đều được mệnh danh là “phái đẹp”, vậy thì tại sao lại không cho mình cơ hội để hoàn thiện bản thân, để trở nên xinh đẹp hơn, ít nhất là trong mắt những người người mà mình yêu thương và trân quý. Chẳng có gì đáng buồn hơn một cô gái luôn chìm trong tự ti và mặc cảm, sẽ chẳng có ai có thể yêu thương bạn khi mà ngay chính bạn cũng không biết yêu thương chính bản thân mình.
Nhìn về quãng thời gian trong quá khứ, tôi đã không ít lần tự trách mình khi quá yếu đuối để cho sự sợ hãi lấn chiếm mình. Tôi sinh ra không xinh đẹp, tôi sở hữu một mái tóc khô rối, nước da ngăm đen, đôi mắt nhỏ lại càng khiến khuôn mặt trở nên khắc khổ hơn. Lúc nhỏ, tôi vô tư chạy nhảy và chẳng để ý đến bản thân. Khi lớn hơn một chút, khuôn mặt tôi lại càng thê thảm hơn khi có sự xuất hiện dày đặc của mụn, tôi loáng thoáng nhận ra sự thay đổi của các bạn nữ cùng trang lứa, các bạn điệu đà hơn, ai nấy đều trắng trẻo, gọn gàng và xinh đẹp, từ đó tôi cũng mơ hồ nhận ra sự thay đổi thái độ của mọi người với tôi đơn giản vì “ nó xấu xí!”, tôi trở thành trung tâm của sự châm chọc trong lớp. Dần dần, tôi trở nên tự ti và mặc cảm, tôi sống khép mình, tôi sợ những ánh mắt nhìn vào tôi, chẳng một ai còn muốn chọc tôi và tôi từ đó như một cái bóng mờ nhạt trong lớp, thậm chí nghĩ học cũng không ai biết. Tôi chỉ thật sự là mình khi ở nhà, về với mái nhà thân thương, nơi mà tôi vẫn là “công chúa’ của ba, nơi mà tôi vẫn luôn được mẹ chăm sóc và nâng niu. Đã không biết bao nhiêu lần tôi soi gương mà lòng thắt lại, trong gương tôi thấy tôi không còn là mình, không còn những nụ cười hồn nhiên, không còn là một cô bé vui vẻ như ngày nào. Trong gương, tôi còn thấy ánh mắt đầy hy vọng của ba mẹ, dù có khó nhọc và vất vả đến đâu thì ánh mắt đó vẫn sáng rực khi nhìn cô con gái nhỏ của mình.
“ Không, đây không phải là tôi! Không phải là ước mơ! Không phải là cuộc đời của tôi!”
co-be-ngay-tho.jpg
Tôi đã từng là niềm tự hào của ba mẹ khi đem về những điểm 10 đỏ chói, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười. Từ bao giờ tôi hèn nhát đến thế! Tôi phải thay đổi, tôi phải sống sao cho xứng đáng là cô công chúa nhỏ của ba mẹ. Vẫn biết con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng tôi đã quyết định, tôi chăm chút cho bản thân hơn, tôi hỏi thăm bạn bè về cách làm đẹp, tôi chú ý đến những thông tin về thẩm mỹ trên báo, song song đó, tôi mở rộng lòng mình để đón nhận lấy yêu thương, tôi hòa đồng với mọi người hơn và từ đó cuộc sống cũng trở nên tươi sáng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cho đến giờ đây, tôi vẫn đang trong công cuộc hoàn thiện vẻ đẹp bản thân, tôi không hẳn được gọi là xinh đẹp nhưng ngoại hình đã bắt mắt hơn hẳn, thi thoảng còn được nhận những lời khen từ những người xa lạ. Giờ đây, tôi đã biết cách yêu thương mình và mọi người, tôi tự tin vì tôi là chính tôi, giờ đây tôi có thể cảm nhận rõ ánh mắt tự hào của ba mẹ - những người tôi kính trọng và yêu quý nhất trên cuộc đời này.
Tác giả: Nguyễn Hà Hiền Vi



Viện thẩm mỹ Xuân Hương
http://vienthammy.org
Load disqus comments

0 nhận xét