
Buổi chiều hoàng hôn trên đê sông Hồng thật đẹp. Tôi dạo bước thẫn thờ nhìn dòng sông Hồng chảy men theo lườn đê có những rặng tre xanh trải dài đến xa khuất. Bên này là cánh đồng rộng mênh mông xanh mướt những loại cây hoa mầu, ngũ cốc, cây ăn quả... Tôi suy nghĩ về cuộc đời cũng như dòng sông ấy luôn luôn không ngừng vận động, lớp sau thay lớp trước, bồi đắp thêm những tinh hoa, màu mỡ cho sự sống ngày càng phát triển phồn thịnh hơn, tô thêm hương sắc cho cuộc đời. Tôi hướng mắt lên nhìn những vầng mây trong nắng hoàng hôn hồng rực đẹp đẽ. Cảnh vật thiên nhiên muôn màu muôn vẻ làm người ta thư thái hơn. Đang nghĩ lan man, chợt tôi nghe có tiếng người:
- Anh Minh hả? Nghĩ ngợi gì mà trầm tư thế?
Đó là tiếng của một cô gái, tôi ngoảnh lại ngỡ ngàng không biết là ai. Tôi nhìn rõ mặt lắm, thấy có nét rất quen nhưng vẫn không thể nhận ra. Tôi thầm so sánh với một người quen của tôi nhưng hình như không phải mà chỉ có chút gì đó tương đồng thôi. Người quen của tôi có dáng người đậm hơn nhiều chứ không thon thả với đường cong ngọt ngào như vậy. Cô gái này thật xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu đen láy đầy tinh anh với hàng mi dài xanh mướt cong lên đầy mơ mộng dưới đôi lông mày như trăng lưỡi liềm càng thêm huyền ảo, sâu thẳm; làn da trắng mịn màng êm dịu làm nổi bật đôi môi hồng căng mọng hình trái tim yêu kiều đầy quyến rũ. Chiếc mũi cao xinh xắn càng khiến cho tôi không thể khẳng định đó là người quen của tôi cho dù trong linh cảm tôi vẫn cảm nhận. Tôi thầm nhủ "không phải" vì hoàn toàn khác nhau. Người tôi quen đó không thể đem ra so sánh nổi nhan sắc với người con gái này. Tôi chỉ khẽ nói:
- Vâng tôi là Minh. Còn...
0 nhận xét